ANH ÂN VAO ANH
Buồn cười chuyện của ngày xưa
Bạn tôi nhắc lại mới vừa hôm qua
Anh Ấn công an xã ta
Buổi trưa không ngủ sang nhà chi đây
Không biết anh Ấn tìm ai
Vừa ôm chiếc cặp trên tay vào nhà
Đến gần nghe tiếng vọng ra
Tiếng rên nhè nhẹ, Ấn đà sinh nghi
Vào nhà xem thử tiếng chi
Nhìn qua song cửa việc gì vậy ta
Thấy ông bạn chổng mông ra
Mình trần như nhộng hỏi là sao đây
Buổi trưa sao làm việc này
Cửa ngõ không đóng... ban ngày rứa he?...
Mồ hôi ướt vã chảy nhè
Vừa thở hổn hển lại nhe răng cười
Bổng dưng cô vợ cong người
Quay đầu đổi thế nhìn tươi ra trò
Bổng nhiên cô vợ kêu to
Nhưng vì nằm dưới vợ lo nháo nhào
Anh ơi, anh Ấn...Ấn...vào
Anh chồng nghe vậy cao trào càng tăng
Sức trai rất khỏe rất hăng
Cô vợ hoảng hốt càng căng kêu gào
Anh ơi, anh Ấn...Ấn...vào
Chồng nghĩ vợ giục cao trào độ phê
Vợ càng lo lắng giục ghê
Chồng rằng mệt vả trôn trê ra rồi
Vợ rằng đừng nói lôi thôi
Bảo anh đừng nhún, đừng nhồi làm chi
Anh quay ra cửa ngay đi
Thì anh mới biết chuyện chi không nào !... ?...
Anh đừng mà có ồn ào
Chồng quay ra cửa thở phào 1 hơi
Chết cha anh Ấn em ơi !
Em chào anh Ấn đến chơi đấy à
Mong anh thông cảm bỏ qua
Anh chồng cố gắng ê... a... mấy lời
Ấn cười anh quá tuyệt vời
Tôi gởi anh cái giấy mời họp đây
Anh chồng mặt đỏ, tía tai
Bên dưới còn để ngô khoai to đùng
Anh ta cảm thấy ngại ngùng
Cô vợ liền kéo cái mùng che chym
Che rồi vờ ngủ nằm im
Mắt lim dim nhắm, vội tìm đường lui
Thương cho cô vợ rất xui
Buổi trưa thử tí chẳng vui tí nào
Báo hại lão Ấn này vào
Chứ không hai đứa cao trào thăng hoa