BẾN SÔNG XƯA
Bến sông xưa hoa cải trổ ngồng
Trời chuyển gió mùa đông đã đến
Vàng mấy độ cho lòng ta lưu luyến
Kỷ niệm xưa còn đó bến sông xưa
Nhớ có lần trời lạnh lắc rắc mưa
Một chiếc áo tơi che chung hai đứa
Đường trơn trượt làm em ngã ngửa
Vô tình kéo anh đè xấp lên người
Rồi cả hai đều thẹn thùng cười
Cũng từ đấy tình riêng mình nảy nở
Nơi bến sông, nơi thường hai đứa
Vẫn ra ngồi mỗi tối trăng lên
Hoa cải rực vàng dưới ánh trăng đêm
Mùi ngai ngái mà sao thân thương quá
Ngả đầu vào anh tóc thơm mùi lá sả
Hạnh phúc miên man còn cảm giác đến giờ...
Cứ đông về hoa cải lại vàng mơ
Bến sông xưa giờ bãi bồi đã lấp
Chỗ mình ngồi hồi yêu nhau thủa trước
Giờ vẫn còn cỏ mọc tốt xanh um
Mỗi lần về quê tôi lại đứng ngắm nhìn
Bến sông xưa với rực vàng hoa cải
Cứ ước gì thời gian quay ngược lại
Để chúng mình sống lại tuổi mới yêu