BUÔNG BỎ
Đêm về sáng gió lay cây thật khẽ
Giọt sương rơi lặng lẽ chốn mênh mang
Bình minh lên tiếng chim hót rộn ràng
Loa kèn nở nắng vàng vương đầy lối
Em thức dậy đẫm lệ hoen trên gối
Giấc mộng nào buổi tối khiến cô đơn
Ngoài biển kia con sóng cũng giận hờn
Đành buông bỏ còn thiệt hơn gì nữa
Tình khờ dại trong lòng bao chất chứa
Ai vô tình chia nửa trái tim côi
Cánh nhạn bay tít tắp cuối chân trời
Thuyền mất lái mặc dòng đời xô đẩy.
N.N. 00 190415 0416