CÓ KHI NÀO
Con tự hỏi có khi nào mẹ hết
Tình thương con vì mỏi mệt hao gầy
Tuổi xế chiều như nắng ngã trời Tây
Vẫn cố rọi lo bầy con vấp ngã
Con tự hỏi có khi nào mẹ đã
Sống cho riêng, cho thỏa bản thân mình
Hay trọn đời là chuỗi những hy sinh
Cho con hết vạn ân tình mẹ có
Con tự hỏi có khi nào mẹ bỏ
Chuyện áo cơm vui hàng nọ quán này
Hay sớm chiều mãi xuôi ngược đó đây
Trán ướt đẫm kiếm cho đầy lon gạo
Con tự hỏi có khi nào mẹ dạo
Ngắm hoàng hôn trên đảo những chiều tà
Thả hồn phiêu nghe biển hát bên cha
Hay cơ cực luôn nhòa trong mắt mẹ
Con tự hỏi đến khi nào mẹ sẽ
Tâm bình yên, vai nhẹ gánh cuộc đời
Rũ hết sầu môi nở đóa quỳnh tươi
Lòng thanh thản vui cười khi bóng xế
Cả đời mẹ ơn cao như trời bể
Cầu phật trời vạn thế mẹ thọ an.
Phong Vân 29_3_16.