DẤU CHÂN TRÊN CÁT CUỘC ĐỜI
Dấu chân trên cát cuộc đời
Anh đi lặng lẽ mù khơi nhạt nhoà
Mùa đông lạnh lẽo bước qua
Bàn chân tái lạnh tuyết chà gót sương
Mùa hè bụi phủi qua đường
Mùa xuân chẳng thắm trâm hường gió ơi
Thu về sương phủ khung trời
Bốn mùa anh bước một đời dấu chân
Chân Người bước cõi phong trần
Chân anh anh bước chân trần vậy thôi
Bước đi in dấu cuộc đời
Cho hoa tươi đẹp tim trời đỏ xinh
Một đời sống kiếp vô hình
Nhưng mà in mãi khung đình ước mơ
Cho lên sống nghiệp văn thơ
Là xây là mộng là mơ với đời
Chắp cánh bay vút biển trời
Bay xa xa mãi cả trời thương yêu
Thử hỏi không có tình yêu
Thì rằng quả đất có điều gì vui
Giàu sang phú quý ngậm ngùi
Cô đơn khóc lặng mắt bụi nhoè cay
Nghèo hèn chẳng biết đêm ngày
Người đau kẻ ốm biết cậy nhờ trông
Lên anh sống với mây hồng
Trót mang nặng nghiệp thơ bồng với em
Thơ hào một kỷ niên đêm
Biết bao tinh tú nguyệt thềm trời ca
Anh đi mỗi bước là nhà
Là yêu là nhớ là xây mộng tình
Bao giờ trái đất quên mình
Là anh lại viết chữ tình lên trên
NGUYỄN VĂN THỊNH