ĐÊM BUỒN
Lúc tôi cười là lòng tôi đang khóc
Đang chìm sâu trong khoảng trời xa
Lúc tôi vui là chính lúc hồn tôi
Đang rên siết liềm trong đau khổ
Tôi biết khóc là hèn trong nhục nhã
Nên tôi cười vậy mà thôi
Tươi tằn lắm nhưng nghìn lần chua chát
Có những lúc tôi thấy buồn mang mát
Để tâm hồn hay nghĩ xa xôi
Là những lúc hồn hôn mãi mãi
Là những đêm tối lặng lẽ thời gian
Trời cao nhỏ lắm tôi cười
Gió đâu về chợt mát hồn tôi
Từng bước nhẹ tôi nhìn mây lê lửng
Mắt tôi buồn như vẻ đau thương
Tôi bước đi mãi trong đêm buồn
Mắt ươn ước lệ trào ra mãi