ĐÊM BUỒN
Ta ở giữa một màn đêm tĩnh lặng
Sóng biển trào cát trắng đẩy hoàng hôn
Nghẹn con tim dạ nhói buốt dập dồn
Còn dĩ vãng đem chôn từng kỷ niệm
Lời xưa cũ nồng nàn trong dấu diếm
Bóng in hình nhuộm chiếm cả giấc mơ
Bởi khi yêu làm ta cứ thẫn thờ
Ngàn hạnh phúc đợi chờ thương vô vọng
Trăng hờn dỗi chẳng rọi soi hình bóng
Để sao luồn mỏi ngóng khoảng mây xanh
Thổn canh năm quặt thắt những chòng chành
Cay khóe mắt lệ tràn nhanh rơi vãi
Duyên ngã rẽ chỉ niềm đau vương lại
Lạnh tím hồn lòng hoang hoải cô liêu
Nhớ về ai khao khát ngọt ái chiều
Hoài bện chặt tình phiêu diêu đắm đuối