ĐÊM NÔ EN
Có một lần anh tập viết thơ tình
Em cười bảo sao thơ mình buồn thế
Có một lần bên Giáo Đường dâng lễ
Anh giật mình chợt thấy cánh hoa rơi.
Có một lần trở giấc gọi em ơi
Giật mình thấy hoa rơi buồn lặng lẽ
Có một lần trong đêm dài khe khẽ
Anh một mình thầm khẽ gọi hoa ơi.
Cuộc đời này nước mắt cứ đầy vơi
Cứ đuổi bắt trốn tìm miền tóc rối
Cứ buồn vui khiến lòng ai bối rối
Cứ bâng khuâng như buổi hẹn ban đầu.
Góc Giáo đường ngày ấy có còn đâu
Giờ còn lại câu chuyện buồn hoài niệm
Giờ còn lại câu thơ buồn kỉ niệm
Thầm gọi người viễn xứ đã xa tôi.