DỆT SẦU
Mỗi lần mây tím dệt thành sầu
Tóc trời chưa chải rối nghìn câu
Bóng lá thập thò như uất nghẹn
Vò nát chân chiều vực thẳm sâu
Hương gió thời gian lốm đốm màu
Nghìn lẻ một đêm,chuyện mai sau
Ngõ về chật hẹp,trăng tròn,khuyết
Ai đạp cuộc đời,đời khóc đau?
Níu áo giai nhân tự phương nào?
Lênh đênh như kiếp một con tàu
Sóng vỗ mùa vàng lên biêng biếc
Giông bão cuốn tình vội vã mau
Ai nhớ thương ai mắt ngầu ngầu?
Ai ngóng cổ cò ,nghiêng bóng câu?
Sầu chín vỗ về treo lủng lẳng
Cô bé ngày xưa bước qua cầu
Trái nhớ ngồi ôm vơ vẩn sao?
Tựa thân gỗ mục ,lệ đá trào
Hoài niệm ngày tàn, chân trời lạnh
Chiêm ngưỡng nụ hồng bóng chiêm bao
Pha chế giọt buồn trong hư hao
Ai uống vầng trăng ,khát cúi đầu?
Tiếng rơi chiếc lá trong khoảnh khắc
Ta ném tình sóng lá chênh chao
Ân Thiên ( Bình Dương)