ĐƯỜNG XƯA
Chiều Thu vắng một mình em lặng lẽ
Bước thẩn thờ trên xác lá Thu phai
Trách vần thơ sao đượm nỗi u hoài
Nghe tha thiết êm đềm câu luyến nhớ
Anh ở đâu giữa Thu vàng nức nỡ?
Lối về xưa nắng đã nhạt phai màu
Thương cho người chừng gió cũng xôn xao
Xua đi buổi cô liêu dần loang tím
Hồn ngơ ngác nghe nỗi buồn xâm chiếm
Hết thật rồi sao yêu dấu hôm nào?
Ngỡ cuộc tình mình thôi hết lao đao
Môi còn ấm nụ hôn nào khao khát
Em vẫn đứng nơi này nghe gió hát
Nhớ làm sao hình bóng cũ xa rồi
Nẻo đường đời thôi nay chỉ mình thôi
Lời thơ ấy...muôn đời em mãi nhớ...