DUYÊN ĐÃ CẠN
Duyên cạn rồi đành hai ngã hai nơi
Ta cúi mặt thôi nói lời âu yếm
Mọi yêu thương bỗng im lìm tắt lịm
Đã quay đi mấy ai ngược trở về...
Cơn gió buồn xô những lá lê thê
Dòng sông xưa nay bốn bề cát trắng
Ta ngồi lại sắm vai người thầm lặng
Giữa bơ vơ sót giọt nắng cuối chiều
Cuộc đời này nên thương nhớ bao nhiêu
Phải làm gì khi lòng đau thương quá
Ôi hết duyên chuyện muôn đời đâu lạ
Không còn thương đành như đá...vô tình.
Ps: viết lần 1 năm 2016