GƯƠNG SOI
Ta về, không nghe chim hót
Vườn xưa, dấu chân, đã mờ
Thương sao, con đường chỉ dốc
Mỏi chân, mỏi cả câu thơ
Cơm gạo chẳng đùa khách xưa
Trở về mà nghe đau nhói
Gió thổi, ngày một ít đi
Vào những bãi bờ sương khói
Đánh rơi nắng chiều để tối
Hòa vào đêm đen âm u
Ai đã từng yêu, sẽ hỏi
Hạnh phúc có như là mơ
Trở về, đã thấy, già nua
Thanh xuân đi qua rất vội
Soi gương, tóc bạc bao giờ?
Đừng trách người xưa, không đợi...