HIỆN TẠI và DĨ VÃNG
Có những khi buồn lại chợt nhớ hôm qua
Có được niềm vui chợt quên đi quá khứ
Có những chiều đông lại thấy lòng bừng lửa
Có những chiều hè lòng lại giá băng
Có cuộc đời nào không có bão dông
Có niềm vui nào không bao giờ hết
Không có tình yêu nào gọi là tình chết
Không nỗi buồn nào quên hẳn bởi thời gian
Những vẻ bề ngoài đâu nói ngay,gian
Người nằm xuống chưa hẳn là đã chết
Ta ngồi lặng im thả hồn trong gió thét
Để bão dông xô đẩy cuộc mưu sinh
Ta lặng lẽ đi trong hoang vắng một mình
Một chiệc lá rơi cũng gợi về dĩ vãng
Để quá khứ bỗng hiện về rực sáng
Ta thấy mình một thuở với thương yêu
Ta thấy mẹ già bóng dáng xiêu xiêu
Tay nắm tay ta dìu đi từng bước
Ta thấy mùi thơm của canh rau đay và mướp
Ta thấy bạn bè cùng đánh đáo đánh khăng
Hôm nay ta đi về giữa đất quê hương
Những đổi mới làm ta bỡ ngỡ
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo không còn nữa
Khắp xóm làng nay rực rỡ khang trang
Ta tìm đâu cây đa cũ, cây bàng
Ta chờ ai khi bóng chiều đã xế
Ta chợt nhận ra đời là như thế
Không có gì không thể đổi thay
Những thứ lãng quên những chuyện dở hay
Nằm ở thật sâu chẳng bao giờ thay đổi
Những kỷ niệm vẫn như còn nóng hổi
Đã lâu lắm rồi mà vẫn tưởng mới hôm qua.