HOANG SƠ

Vẫn lặng lẽ âm thầm trước gió Giữa chiều tàn, góc nhỏ hoang sơ Dõi trông, ánh mắt đợi chờ Kèm theo mặn đắng mà ngơ ngẩn hồn Trời tĩnh mịt hoàng hôn vội tắt Mây mù đen phủ mất bầu trời Rối bời cõi dạ tả tơi Quặn đau nhưng chẳng một lời thốt ra Ghì tâm khảm đâu mà để khóc Tự răn mình hãy học cách quên Người xưa ván đã đóng thuyền Bao năm chuyện cũ giữ bên được gì Hãy quên hết có chi nhớ mãi Đừng đưa mình vào ải khổ đau Đường xưa phủ thẳm một màu Rêu phong đã bám, trầu cau úa tàn
Tác giả: TRƯỜNG GIANGSố bài thơ: [11]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

BÀNCHUYỆN

Con trai dẫn người yêu về. Hai đứa áp chặt sát kề rất thân. Tôi thật suy nghĩ phân vân. Nghe ông nói cũng có tình. Thời ... [Đọc thêm...]

THÁNG SÁU

Tháng sáu về ta nhặt cành hoa phượng. Thắm một trời nổi nhớ bạn bè xa. Thắm một trời thương thầy cô độ lượng. Bâng ... [Đọc thêm...]

LÃNG QUÊN

Hãy rũ bỏ những ngày đau khổ. Đến tương lai rạng rỡ nụ cười. Bình minh tỏa sáng muôn nơi. Sống sao cho thỏa ơn trời ban ... [Đọc thêm...]

KIỀU NỮ DU XUÂN

Kìa ai thấp thoáng giữa vườn Xuân. Rực rỡ kiêu sa vẻ thoát trần. Mắt liệng thờ ơ khều Lãng tử. Môi vờn yểu điệu nguýt ... [Đọc thêm...]

VỀ ĐÂU ÁO TRẮNG THỦA NÀO

Hãy gửi cho anh một cánh Phượng hồng. Để nhấm nháp chút dư âm sót lại. Để nuối tiếc một ngày xưa ái ngại. Đứng ngập ... [Đọc thêm...]

YÊU CHÍ VÈO NHÉ THỊ NỞ ƠI

Có một anh muốn nắm tay trọn kiếp. Người con gái tên thị nở từng ngày. Bởi chàng ta là chí vèo ngốc nghếch. Chỉ muốn ... [Đọc thêm...]

NGƯỜI ĐI

Người đi còn đó mông mênh. Một ta hoài niệm thang thênh đợi chờ. Mưa về trắng cả ước mơ. Hương xưa sót lại bao giờ phôi ... [Đọc thêm...]

VÔ GIÁC

Thà sỏi đá giữa trời vô tri giác. Hay rêu tàn tận đáy đại dương xanh. Sa mạc trắng khô cằn ôm cát bụi. Gió thoảng lùa ... [Đọc thêm...]