KẺ KHẤT THỰC DĨ VÃNG
Lặng lẽ biên thùy chuyển tiết Đông
Trời im nắng hổ đụn mây hồng
Sương trùm đỉnh núi ngây lòng dạo
Khói tỏa lưng đèo ngợp mắt trông
Để vấn vương hồn trong gió nội
Còn xao xuyến dạ giữa hương đồng
Rưng nhòe lụy gót nơi trần ải
Ảm đạm Xuân thì lã chã giông.
Sầu bôi lẫn cẫn chẹn tang bồng
Lặng lẽ biên thùy chuyển tiết Đông
Xếp phủ hành trang tà lụa đũi
Lùa theo kỷ niệm áo nâu sồng
Nghe mùi dạ lý êm đềm hử?
Hỏi vệt lam chiều rạng rỡ không?
Nẻo nhớ hồi nao giờ phủ bụi
Tình si thuở ấy lịm chiêng cồng.
Thảng thốt ê chề lệ mãi xông
Tàn canh tự huyễn xót xa gồng
Âm thầm viễn xứ bươn ngày Hạ
Lặng lẽ biên thùy chuyển tiết Đông
Dẫu nớ trêu đùa câu lạt phỉnh
Mà ni ngỡ thật giấc đau trồng
Tiêu điều nhạt nhẽo vùi nam tử
Rệu rã thân hình mộng phỉ thông.
Vì chưng Lẻ Bạn cánh tê phồng
Thảm thiết kêu gào váng mặt sông
Có phải mưa vùi toang bến thệ
Thành ra nghẹn đắng Cải xoăn ngồng
Eo sèo cõi tục chia thuyền ái
Lặng lẽ biên thùy chuyển tiết Đông
Tức tưởi vây trùm rêm ngõ hạnh
Còn đâu nhẫn cỏ ngón tay lồng.
Gối khuỵu rên ghì cổ nặng gông
Buồn thê thảm níu nhọc câu chồng
Than chiều lạnh đẫn đờ chêm Bách
Lẳng lặng ru Tùng tiếc thuở ngông
Khắc khoải xa đàn thương cánh nhạn
Đìu hiu lẻ bạn nuối danh rồng
Thôi đành biệt giã miền hư ảo
Lặng lẽ biên thùy chuyển tiết Đông.
Langtuphongtran.7117.