KHÔNG CÒN LÀ TA

Đã bao giờ ta chẳng còn là ta Hóa yêu tinh hay phù thủy chốn ta bà Tim lạnh giá trơ trơ không cảm xúc Chỉ đớn đau khi đêm tối phủ ánh trăng ngà Đã bao giờ ta chẳng còn là ta Như kẻ đi hoang lỡ bước chẳng có nhà Bóng tối bao trùm trĩu nặng bờ vai nhỏ Người bỗng thành quỷ dữ chốn phù hoa Đã bao giờ ta chẳng còn là ta Nước mắt cạn khô như đi trong hoang mạc Đau đáu nhìn cuối trời xa vạn dặm Chợt nhận ra......ta hóa đá mất rồi......
Tác giả: THACHTHAOHOASố bài thơ: [2]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

CÓ MỘT NGƯỜI

Có một người em rất muốn gọi tên. Nghe tiếng lòng khẽ vang lên nhịp khúc. Có một điều trái tim luôn thúc ... [Đọc thêm...]

ĐÂT NƯỚC TÔI

Đất nước tôi lịch sử bốn ngàn năm. Bốn ngàn tuổi nghề chăn tằm dệt lụa. Bốn ngàn tuổi với nghề nông cấy lúa. Chiến ... [Đọc thêm...]

TÌM CÔ GIAO LIÊN HỒI ẤY

Trường Sơn xanh ngút đại ngàn. Nước reo bên suối tiếng đàn trong mơ. Chân ai dẫm dép cao su. Ngang vai chiếc mũ tai bèo ... [Đọc thêm...]

PHỐ MỘT MÌNH

TG Phong Nguyễn. Từ dạo đó mình không còn gặp nữa. Lối thu sang anh vẫn đợi vẫn chờ. Đường xưa bước mênh mang buồn hiu ... [Đọc thêm...]

XIN MÃI LÀ TÔI

Đâu phải khoác áo nâu sòng. Tụng kinh niệm phật là lòng thảnh thơi. Cạo đầu cũng thế mà thôi. Chỉ cần trong sáng ở đời ... [Đọc thêm...]

TÌNH MẪU TỬ

Mẹ ơi Gắng xơi cháo nào. Cả đời Mẹ ghánh biết bao nhọc nhằn. Đói nghèo vượt mọi khó khăn. Nắng mưa khuya sớm chai hằn ... [Đọc thêm...]

XIN LÀM NGƯỜI XA LẠ

Em hỡi em ơi còn có gì. Khi tình ta phải nói chia ly. Đường em em bước tôi sầu nhớ. Em hãy về đi đừng nói gì. Em đã ... [Đọc thêm...]