LÃNG KHÁCH MỘNG DU
Có những lúc anh một mình tự hỏi
Giữa cuộc đời ở bốn bể trần gian
Đắng lẫn cay cộng tủi ngấn lan tràn
Khi nào hết nỗi cơ hàn cùng cực
Biển mông lung tay trèo anh cố sức
Vượt sóng ngàn cứ nỗ lực băng qua
Mặn chen vào thấu từng đợt xót xa
Chỉ mình anh..cùng phong ba kia rót
Lệ chan đẫm hỏi khi nào sẽ ngọt
Thấy hoàng hôn tiếng chim hót vang trời
Mong chờ hoài vậy đó thế nhân ơi
Nhưng điều đó vời ước mơ hoang ảnh
Đêm một mình thư phòng cơn gió lạnh
Thoảng cơn say ở ngay cạnh thiên đường
Bỗng giật mình giấc mộng ấm còn vương
Nào ai biết cảnh vô thường oan nghiệt
Đôi tay run cố đưa anh ghì siết
Có ngờ đâu sức kiệt trí tâm mòn
Tâm tư sầu..!thân xác ngậm héo hon
Biên dòng chữ còn lại trong sầu não