MẢNH TRĂNG CÔI
Xa nhau rồi mây phủ lạnh ngày đông
Vầng trăng vỡ má hồng đâu còn thắm
Giờ cách trở cả muôn trùng vạn dặm
Chẳng nồng nàn thăm thẳm khoảng trời yêu
Dạ tái tê hồn leo lắt từng chiều
Mang ước vọng trong cô liêu đơn lẻ
Bàn chân bước nỗi sầu giăng quạnh quẽ
Cứ lang thang nơi vắng vẻ cuối đường
Xa nhau rồi nên mờ nhạt niềm thương
Bờ mi ướt những đêm trường thấm đẫm
Chẳng còn nữa làn môi em tỏa ấm
Chút dư tình sâu đậm của ngày xưa
Trong lạnh căm gom nhặt mối duyên thừa
Giờ đã lỡ kỷ niệm xưa vụt tắt
Đời ngỡ tưởng kết nghĩa ân bền chặt
Nào đâu ngờ leo lắt mảnh trăng côi.