MIẾU BẮC BỎ
Ảnh Nhóm Hương Canh - Một thời để nhớ.
Miếu Bắc Bỏ cái tên nghe rất lạ
Ai đặt tên mà sao chẳng giống ai
Chỉ mấy tấm tôn cũ lợp sơ sài
Trên khung tạm bằng bốn cây tràm nước
Ngôi miếu hoang sơ không tường che, cửa trước
Bốn xung quanh thông thống đón gió lùa
Mô đất con đặt tạm bát hương thờ
Gần ba trăm Thành hoàng đội mũ cối
Nhớ năm xưa vào giữa mùa nước nổi
Rạch Đá Biên thưa thớt đám rừng tràm
Những Thành hoàng đội mũ cối vào Nam
Theo tiếng gọi Non sông đi đánh giặc
Những Sinh viên sinh ra từ đất Bắc
Gác bút nghiên anh cầm súng lên đường
Vượt Đá Biên để hướng tới chiến trường
Hành quân đêm sáng mệt nhoài tạm nghỉ
Địch phục kích bao vây toàn đơn vị
Nước ngập sâu biết ẩn nấp nơi đâu
Hàng đàn máy bay địch quần thảo trên đầu
Pháo bầy chúng quây, không còn đường rút
Rồi chúng lại điều thêm xe lội nước
Dàn hàng ngang yểm trợ lính đi càn
Gần ba trăm người đã anh dũng hy sinh
Để yểm trợ cho Sở chỉ huy kịp rút
Anh ngã xuống dìm mình trong rạch nước
Máu anh loang nhuộm đỏ khắp rừng chàm
Lúc ra đi anh chỉ ngước mắt nhìn
Trời xanh thẳm với nỗi niềm uất hận
Anh nằm lại không có ai về nhận
Xác nổi trôi xương trắng cứ rụng dần
Nằm ngổn ngang không một xác toàn thân
Không danh tính và không còn địa chỉ
Chiến tranh trôi qua những người dân bình dị
Họ tụ về đây lập ấp để làm ăn
Rồi đêm đêm văng vẳng tiếng các anh
Con đói lắm, mẹ ơi con rét lắm
Họ gom xác các anh về một đống
Chôn các anh trong một nấm mồ chung
Dựng tạm túp lều trên khoảng đất bờ bưng
Thắp hương khấn để các anh yên nghỉ
Họ chỉ biết các anh là chiến sỹ
Mũ cối đội đầu và mang súng AK
Miền Bắc vô nên tên miếu đặt là
Miếu Bắc Bỏ - cái tên đầy chua sót
Chính các anh là những người đến trước
Nên các anh trở thành những Thành hoàng
Vật bình thường là chiếc mũ anh mang
Được ghép lại là Thành hoàng đội mũ cối
Các anh ơi xin các anh tha lỗi
Muộn lắm rồi mới tìm đến gặp anh
Gửi gắm các anh một chút tâm linh
Và gửi lại công trình anh dang dở.