MÙA XUÂN NĂM ẤY
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ
Mùa Xuân năm ấy gợi sầu bi
Tiếng súng đạn nổ ầm ì
Chui hầm tránh pháo vu vi trên đầu.
Tôi, thuở ấy - mặc dầu - con nít
Chiến tranh là mù mịt - không quen
Buồn giăng lên mắt vàng hoen
Gầy trơ xương, được một phen - kinh hồn.
Ba mẹ tôi bồn chồn lo lắng
Đánh thật rồi - chiến trận ra sao
Thiêng liêng hai tiếng đồng bào
Mong ta toàn thắng - máu đào thôi rơi.
Mười một giờ khắp nơi loa gọi
Đây là đài tiếng nói Việt Nam
Mỹ đã rời khỏi Miền Nam
Đất nước thống nhất, giang san nối liền.
Vui như tết, theo triền chân bước
Sóng người đi xuôi ngược tìm về
Quê nhà ruộng lúa bờ đê
Còn nguyên vết tích mọt chê, bom cày.
Tôi nhớ mãi đó ngày độc lập
Ba mươi Tháng Tư tràn ngập niềm vui
Tuổi thơ tôi cũng bùi ngùi
Dấu ấn lịch sử cấm dùi trong tôi.
Chiến tranh đã bị đẩy lùi
Mùa Xuân năm ấy, niềm vui ngập tràn.
NGỌC PHƯỢNG (PEARL)