MƯNG SINH NHÂT BAC

Cả một đời dung dị,rất thanh cao. Như loài sen vẫn ngạt ngào tỏa hương. Như ánh sáng vầng dương chiếu rọi. Như Sao Khuê sáng mọi đêm trường. Một ngày Làng Sen tỏa hương thơm ngát. Cậu Nguyễn Sinh Cung bỗng khóc chào đời. Đã cùng Cha đi khắp muôn nơi. Theo cha dạy học thành nội Huế xưa. Nước nhà mãi nô lệ từ ngàn xưa. Chiến tranh,đô hộ vẫn chưa nguôi tàn. Chí làm trai và Người đã hiên ngang. Bến nhà Rồng người đã sang nước ngoài. Người tìm đường cứu nước khắp muôn nơi Bôn ba viễn xứ tìm đời tự do. Nhà tù chẳng dập tắt được ước mơ. Việt Nam ,Độc Lập đôi bờ Bắc Nam. Mẹ già chưa một lần được về thăm. Làng Sen về lại,Mẹ xa xăm rồi. Cha thì cũng đã về với đất trời. Chỉ còn hàng xóm,lệ rơi đôi dòng. Cả cuộc đời Bác Hồ chỉ hằng mong. Cho dân no ấm cho đồng bào vui. Cho trẻ thơ trong trẻo bên tiếng cười. Chăm lo phụ nữ,thương người cao niên. Nhà sàn đó Bác ở cùng thiên nhiên. Vui cùng cây cỏ,điền viên tuổi già. Bao giờ nữa trong nước Việt Nam ta. Hồn thiêng sông núi sinh ra được người?
Tác giả: QUAN HOANGSố bài thơ: [11]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

HOABUỒN

Lại thêm năm nữa Ế chợ hoa. Bỏ đi làm củi bao đào nhà. Hoa- NgườiBông ấy đâu còn tươi. [Đọc thêm...]

TÌNH NƯỚC TÌNH NHÀ

Vì Đất Nước anh lên đường ra trận. Tuổi trẻ anh chân vững hiên ngang. Ra đi bảo vệ xóm làng. Trải bao gian khó không ... [Đọc thêm...]

NỊNH VỢ

Bà ơi Bà gọi tôi à. Tôi đang pha ấm nước trà Thái Nguyên. Nước xanh,vị đậm,hương thơm,. Hôm nay bà trẻ quá trời,. Chắc ... [Đọc thêm...]

TÌNH XUÂN

Thôi đừng buồn em nhé. Đông đã rời xa đâu. Dòng Tương rớt lệ sầu. Nay ta về qua lối. Như thấy cả vườn xuân. Tiếng chim ... [Đọc thêm...]

LỜI KHUYÊN CHO CON

Nếu vấp ngã hãy tự mình đứng dậy. Cuộc đời này luôn đầy rẫy chông gai. Ngẩng cao đầu và bước tới tương lai. Đừng trông ... [Đọc thêm...]

ĐÔI ĐIỀU VỚI TRẺ

Không họa theo ảnh. Xưa kia thiếu nữ đạp xe. Ra đường cứ tưởng là tiên,. Đèn đỏ người lớn xếp hàng,. Aó dài, áo ngắn ... [Đọc thêm...]

THỜI HOA ĐỎ

Nghe bài hát có một thời hoa đỏ. Tôi vụng về bắt ngọn gió tháng ba. Nhớ người xưa vò võ ở quê nhà. Nhặt hoa gạo lòng ... [Đọc thêm...]

MỘT MÌNH EM

Tiếng nói yêu tưởng như mãi muôn đời. Trong giây phút bỗng đi vào quên lãng. Con đường xưa tràn ngập lá Me rơi. Trong ... [Đọc thêm...]