MƯỜI NĂM
Mười năm em sống cô đơn
Mười năm em nuốt tủi hờn mà vui
Mười năm em dấu nụ cười
Mười năm em đã thành người không duyên
Mười năm em vẫn mình em
Tâm hồn đóng cửa trái tim khóa rồi
Thơ Nguyễn Quảng
Mười năm của một kiếp người
Chỉ bằng có một phần mười mà thôi
Mười năm em sống đơn côi
Nụ cười em dấu ở nơi Đáy lòng
Mười năm em chẳng cùng chồng
Mười năm em vẫn cô phòng mình em
Mười năm em vẫn ấm êm
Bây giờ cánh cửa trái tim khóa rồi