NGẮM BÌNH MINH
Đàn Ong Thợ tỉ tê trong vườn Cúc
Dậu Bìm Bìm kéo ngọn Trúc về chơi
Chẳng nỡ đi khi bận đón Mặt Trời
Nên cành lá vội ngỏ lời thuyết phục
Chợt Gió lùa bao cảm xúc trào dâng
Làn Sương mỏng lặng ngắm Vầng Dương ấm
Mong sợi Nắng êm đềm thêu chầm chậm
Xóa dần đi những vết đậm thâm quầng
Hồng Mắt Ngọc ngời lâng lâng khó tả
Nhịp thời gian vẫn rộn rã muôn màu
Để Cau Trầu quấn quýt mãi ngàn sau
Cho Nguyệt Lão sẽ vì nhau hết dạ
Rải tơ lòng thêm óng ả bờ môi
Đường thi phú bỗng như đồi hoa mộng
Gieo câu vận thả hồn thơ bay bổng
Ngắm Bình Minh thầm rung động bồi hồi.