NGẨN NGƠ
Em lặng lẽ âm thầm ôm chiếc bóng
Khi đêm về trông ngóng phía trời xa
Có còn không lời xưa cũ đậm đà
Hay hư ảo chỉ là cơn gió thoảng
Nỡ lòng nào chia khoảng cách người ơi
Vội vàng quên buông lơi câu ước hẹn
Buồn tái tê nỗi niềm riêng nghèn nghẹn
Nguyện thề xưa mãi vẹn giữ trong tim
Ta đau đớn vẫn nén ghìm trong dạ
Bước vô hồn mệt lả giữa trần gian
Bóp chặt tim không một tiếng thở than
Mặc sóng xô muôn vàn điều trăn trở
Tim khờ ơi nức nở ướt nhèm mi
Biết nói sao cũng vì đời đen tối
Phận ta hèn nên trăng mờ mưa xối
Cung đường mơ giờ gối ướt hằng đêm