NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA

Mẹ ơi sương phủ chân trời Con ngồi nhớ mẹ rối bời năm canh Mai gầy vóc hạc mong manh Mẹ nuôi con lớn, mẹ giành đắng cay Chỗ khô con ngủ giấc đầy Một mình chỗ ướt loay hoay mẹ nằm Năm canh thức đủ vừa năm Còn đâu giấc mẹ ướt đầm lời ru Cánh cò trắng cả cơn mưa Lời ru mẹ hát cho vừa ước ao Lối xưa bước thấp bước cao Lối nay con mẹ bước vào tương lai Thương đời mẹ lắm chông gai Càng thương mẹ lại thương ai tảo tần Dặm ngàn bao nỗi phong trần Nuôi con lớn mẹ mấy phần khổ đau Chiều nhìn mây phủ nương dâu Lại thương tóc mẹ bạc màu thời gian. Cảm tác khi nghe bài chầu văn: Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa.
Tác giả: NGUYỄN THỊ BÍCH HƯỜNGSố bài thơ: [20]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

NÔI NHƠ

Hạ sắc thắm bên ánh hồng phượng đỏ. Em trở về trên lối ngõ thân quen. Màn đêm buông soi rạng những ánh ... [Đọc thêm...]

QUÊ HƯƠNG

Quê hương là một tiếng ve. Lời ru của mẹ trưa hè à ơi. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 08042015. [Đọc thêm...]

LỤC BÌNH TRÔI

Lục bình toả khắp dòng sông. Mình em ngồi chiếc xuồng trông một người. Sao em chẳng nở nụ cười,. Dòng sông nước chảy rì ... [Đọc thêm...]

MỜI TRẢ

Chồng chành một tách trà xanh. Thì Huynh thì Hữu đã giành thời gian. Ghé vào dùng chén nghĩa tràn. Cùng ... [Đọc thêm...]

CHỢT NHẬN RA

Chợt nhận ra nhiều thứ đã đổi thay. Cái nắm tay không ấm nồng như trước. Ánh mắt nhìn mất đi niềm thân thuộc. Chợt nhận ... [Đọc thêm...]

ANH MUỐN

Anh muốn vẽ vào cây ngàn nỗi nhớ. Cho lá còn mang hơi thở yêu thương. Anh muốn tô hình em lên vạt cỏ. Anh muốn gửi tình ... [Đọc thêm...]

THIẾU VÀ THỪA

Chỉ thiếu một vòng tay ôm. Dư thừa hiu quạnh sớm hôm lạnh lùng. Chẳng còn vướng bận riêng chung. Ngọn đèn lẻ bóng ai ... [Đọc thêm...]

TÌNH NHƯ THƠ TRĂNG

Ánh sáng Trăng lên đã đợi chờ. Đêm nay mộng ước cuộc tình thơ. Lăn tăn sóng nhẹ hoà hơi thở. Thấp thoáng về khuya lộng ... [Đọc thêm...]