NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỘI NGHIỆP
Cuộc đời bác, sao buồn thương
Không nhà không cửa, bên đường phố đêm
Trú thân rét mướt bên thềm
Ăn vội chiếc bánh nguội kèm nước mưa
Đời bác lăn lộn đẩy đưa
Gia đình nơi nao mà chưa đón về
Đêm xuống lạnh lẽo bốn bề
Cô đơn trống trải, não nề tủi thân
Cuộc sống trôi qua dần dần
Thân gầy sương gió, mấy lần tháng năm
Tâm tư sao thấy trở trăn
Cũng một kiếp người, băn khoăn đắng lòng
Bác ơi có còn nhớ không
Con đường về nhà, chờ trông bao ngày
Xin được cảm thông vơi đầy
Ngày mai sẽ sáng, cuộc đời khác hơn.