NGUYỆT TỎ
844 Thơ Kiều Phong
Rì rào gió thổi ngoài hiên
Lung linh nguyệt tỏ nơi miền bồng lai
Lệ hoen giọt ngắn giọt dài
Thạch sùng tặc lưỡi bên tai thấy buồn
Dặn lòng chẳng để lệ tuôn
Mà sao vẫn chảy tựa nguồn trường giang
Đa mang chuốc hận bẽ bàng
Người đi để lại dở dang cuộc tình
Ngày nao dâng trọn chữ chinh
Người ta có hiểu phận mình nữ nhi
Niềm đau cứ mãi nín ghì
Một mình cô lẻ chim gì khóc thầm
Tim này nhỏ máu ai đâm
Người ta đã bỏ chẳng cầm được chân
Tấm thân khô héo muôn phần
Đành sao bỏ lại khoảng sâu..thuở nào.