NHƠ TRĂNG
Một ngày cũng như bao ngày
Tôi nhớ một người , người có nhớ tôi
Vầng trăng ở mãi xa xôi
Hoàng hôn khép cửa để ai mong chờ
Ghép vần mãi chẳng thành thơ
Thôi đành xếp lại để chờ trăng lên
Nỗi buồn chẳng gọi thành tên
Để cho nỗi nhớ những đêm thật dài
Nhớ trăng chỉ một trăng thôi
Tuy gần mà cách khung trời thật xa
SÔNG NGÂN chẳng có đò qua
Để cuội ngồi gốc cây đa mong chờ
T giả VĂN LỪNG