PHÙ SA ĐỎ

Dòng sông có tự bao đời, Sông quê chứng kiến đầy vơi vui buồn, Ai có nhớ ngàn năm về trước, Tren bến sông có công chúa Thiếu Hoa, Bà qua đây ở lại dựng nhà, Dậy dân ta chăn tằm dệt lụa, Cổ Đô ta đi vào lịch sử, Lụa cống Vua các cô gái ưa dùng. Cũng nơi đây trên núi con Rồng, Có đền thờ cụ thánh Đỗ Minh, Cụ đi đánh giặc giữ làng, Về mất ở núi Rồng, có đền thờ từ đấy. Sông chẩy mãi và phù sa đưa đẩy, Bồi tốt tươi cho ven bãi sông Hồng. Cũng nơi này trên bến con sông, Sinh ra hai người có tài giúp nước, Nguyễn Sư Mạnh,Thượng Thư Bắc Quốc, Vị Cực Nhân Thần, Thái bình tứ cú khẩu thành văn. Hai trăm năm sau, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Lân, Nhớ bài phú về Ngã Ba Bạch Hạc. Dòng sông vẫn hiền hòa, xuôi ngược, Biết bao nhiêu kỷ niệm vui ,buồn, Trần Vàng hy sinh trong bão táp mưa ngàn, Khí phách đánh Tây vẫn còn ghi lại. Các cụ Cử nhân, Tú Tài mà ta nhớ tới, Hơn chín chuc người đỗ đạt trong các khoa thi. Lớp về sau ta nhớ được gì, Ông Tú Thản và nhiều trai làng ra đi kháng chiến. Nhớ Sĩ Tốt được giải Thưởng Nhà Nước, Trong bảo tàng còn tranh đánh đàn bầu. Những người em ở lớp tuổi sau, Thiếu Tướng Hồng Bàng va hai mươi Đai tá. Dòng sông chẩy xuôi về biển cả, Có giáo sư thủy lợi đầu ngành, Anh có tài và đã thành danh, Đào Xuân Học trở thành Thứ Trưởng. Nguyễn Thanh Tùng, Phó bí thư một tỉnh, Những người con làm đẹp quê nhà. Cùng dân làng làm nên tất cả Ai xây dựng quê hương, Chính là dân ta đó, Ai bảo vệ quê hương, Chính là cả dân làng. Các bậc tiền nhân cùng với xóm làng, Làm cho sông quê mãi đẹp Sông vẫn chẩy và vẫn còn chẩy tiếp, Lớp cháu con còn làm đẹp sông này, Mấy vần thơ như gió thoảng, mây bay, Mong đọng lại sông quê đôi vần đẹp mãi!
Tác giả: KHAN NGUYENSố bài thơ: [25]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

NỖI ĐAU TỒN TẠI

Dẫu niềm đau mờ phai theo dĩ vãng. Như áng mây phiêu lãng cuối chân trời. Nhưng đôi khi vẫn nghe hồn khắc khoải. Bổng ... [Đọc thêm...]

ĐAN GỬI LỜI THƯƠNG

Thu tàn gió bấc về lành lạnh. Nỗi nhớ nhung canh cánh từng đêm. Đèn khuya bóng ngả bên thềm. Em ngồi đan áo ấm đêm gửi ... [Đọc thêm...]

KHÓC VÌ AI

Thơ Nguyễn Thanh Tâm. Chiều buồn một mình ngồi ngắm mây trôi. Mây lang thang xa khuất nẽo chân trời. Để hương tình vờn ... [Đọc thêm...]

TINH LƠ

tình lỡ rồi có gắn được không anh. Khi hai ta đã chia xa mãi mãi. Thời gian trôi ta chải lòng khắc ... [Đọc thêm...]

GỞI LẠI EM

NHỮNG VẦN THƠ NGÀY CŨ. Gởi lại em những vần thơ ngày cũ. Tiếng yêu mình chưa đủ phải lìa xa. Trong tình em anh quá đổi ... [Đọc thêm...]

ĐÔNG CỦA RIÊNG EM

Đông nào cũng vậy buồn thê. Chẳng ai đối ẩm đêm về lạnh tanh. Tìm sao hạnh phúc duyên lành. Bởi người không thuộc màu ... [Đọc thêm...]

MÙA ĐÔNG LẠNH LÙNG

Nghe như hơi lạnh của mùa đông. Se se trên mặt gái má hồng. Thèm vòng tay ấm người trai ấy. Ai hiểu cho em lúc này ... [Đọc thêm...]

UYÊN ƯƠNG MỘNG

Đàn ai dạo giữa đêm khuya văng vẳng. Nghe điệu buồn trĩu nặng cả tâm can. Tích tịch tình tang một khúc dạo đàn. ... [Đọc thêm...]