SAO KHÔNG LÀ CHÍNH MÌNH
Có những ngày thấy hồn mình quá đỗi chông chênh
Thả rơi nỗi buồn rồi tự tìm quên trong từng con chữ
Đứng giữa mất- còn, buông hay níu giữ
Mới thấy chạnh lòng mà thèm khát những phút bình yên.
Có lẽ đi qua những ngày mưa gió triền miên
Người ta biết quý trân hơn một ngày đầy nắng
Cũng như sau mỗi lần uống vào mình chén đắng
Thì người ta mới nhận ra sự trưởng thành sẽ che chắn con tim.
Liệu một chuyến đi xa có giảm bớt nỗi niềm?
Chợt dưng muốn vác ba-lô rồi điềm nhiên rong ruổi
Đất trời thêm tháng năm, còn đời thì thêm tuổi
Sao không là chính mình, mà cứ phải đuổi theo ai?