SAO MÌNH CÒN TƯƠNG TƯ
Muốn đem chiều nắng xế
Về hong những dòng thư
Người ta hờ hững thế
Sao mình còn tương tư ?
Biết là không duyên nợ
Thì không thể chung đôi
Nhưng trời ơi , mình lỡ
Thương người ấy thật rồi
Biết là không thể cố
Nhưng đâu dễ dàng buông
Lá nhuộm vàng con phố
Bỗng dưng sỏi đá buồn
Gió đầu đông buốt giá
Thổi qua những hàng cây
Dẫu tình mong manh quá
Nỗi nhớ vẫn tràn đầy
Người ta đâu có lỗi
Nên đâu thể trách hờn
Chỉ tại mình nông nổi
Nên trọn đời cô đơn
Trương Tuyết Nghi _ 06122018