SUỐI VÀNG MẸ CÓ THẤU LỜI CON CHĂNG
Tg Nguyễn Thị Tính
Bài thơ này Tính viết theo cảm tác từ một lá thư của em học sinh lớp 9 viết cho mẹ đã mất vì bệnh ung thư gan.Em đã xuất sắc vượt qua hơn hơn ngàn bức thư để đạt giải nhất vì em rất giỏi văn.Đọc bức thư Tính rất xúc động ,khi nhận giải em đã khóc và nói khuyên các bạn ai còn mẹ hãy đừng để mẹ buồn và biết yêu thương mẹ ,em là NGuyễn Anh Thư ở Nghệ An
Mẹ ơi mẹ con sợ lắm mưa đêm
Bởi là lúc con buồn cô đơn nhất
Cái thế giới kia mẹ có chăng bị ướt
Làm buốt lòng tê tái mẹ vì mưa
Cõi Trần gian con ngồi dưới song thưa
Đôi mi con cứ ướt nhòa vì nước
Bờ vai ấm ngày nào lại hiện trong ký ức
Ôm con ngồi bên khung cửa thân quen
Để giờ đây đau buồn cứ đan xen
Con chẳng còn đâu bờ vai để dựa
Lúc tan trường con lại về tựa cửa
Gọi mẹ hiền sao chẳng thấy mẹ thưa
Một mình con cứ vò võ sớm trưa
Nỗi cô đơn trong căn nhà hoang vắng
Cứ trào dâng xót xa niềm cay đắng
Mất mẹ rồi con gục ngã mất thôi
Mẹ của con con yêu nhất trên đời
Sao mẹ lỡ bỏ con về phương trời lạ
Căn bệnh gan nó hành đau đớn quá
Mẹ xa rồi có mệt sút cân không
Con hận trời gieo oan nghiệt bất công
Cha và chị xa mịt mù trong ấy
Không đêm nào dòng lệ con ngưng chảy
Khóc thương mình thương phận mẹ mong manh
Cây khô héo rũ dứt lá lìa cành
Cô chủ nhiệm khuyên con -em đừng khóc
Để Linh Hồn mẹ phiêu du siêu thoát
Hòa làn gió bay vút tận trời cao
Theo mây hồng làm bạn với trăng sao
Con đã nín con không còn khóc nữa
Con mạnh mẽ và từ nay xin hứa
Biến niềm đau thành mơ ước cuộc đời
Bởi bên con mẹ đã khổ quá rồi
Chỉ thương mẹ sao ra đi vội vã
Chẳng đợi con đến tháng ngày hái quả
Mẹ con mình sẽ bù đắp cho nhau
Hứa trọn lòng mình nếu có kiếp sau
Con vẫn chọn được làm con của mẹ
Bên nấm mồ con khấn cầu lặng lẽ
Khói nhang thơm như bóng mẹ hiện về
Con yêu ơi ráng chăm chỉ say mê
Mẹ nhớ con thương con nhiều lắm lắm
Ngoảnh mặt lại chỉ một màu đen thẳm
Mẹ bỗng vụt đi bỏ con lại một mình