TA CHỌN LỐI NÀO

Về hưu ngẫm lắm sự đời Lên voi xuống chó mỗi người khác nhau Lên chùa vản cảnh, đi câu Tham quan, du lịch Tây, Tàu liên miên Chẳng lo cơm áo, gạo tiền Vô tư, thanh thản không phiền lụy ai Đấy là HƯU TRÍ không sai Nhưng mà thiên hạ mấy ai có nào ? Về hưu thậm thụt ra vào Buôn dưa, hóng chuyện tào lao vỉa hè Rượu bia, cá độ, lô đề Tối ngày bám trụ quán chè làm vui Loạn ngôn bất mãn với đời Sẵn sàng đấu khẩu buông lời khó nghe Thích trò thọc gậy bánh xe Bà con hàng xóm cười chê: HƯU KHÙNG. Về hưu nổi máu anh hùng Xin làm cán bộ Ba cùng với dân Nửa đời chỉ biết làm quân Nay về làm tướng muôn phần oai phong Dẹp chợ, cấm, phạt hàng rong Bắt dân đóng góp từng đồng...vệ sinh Làm việc để mất chữ tình Vợ con mới bảo rằng mình: HƯU HÂM. Về hưu lại nổi máu dâm Cưa sừng làm nghé sưu tầm gái tơ Về già mới học làm thơ Đem tiền nuôi gái, ngẩn ngơ tối ngày Lưới tình càng mắc càng say Thế nên mới gọi hưu này: HƯU DÊ. Về hưu lại bỏ về quê Trồng rau, cuốc đất, chăn dê, nuôi gà Kiêng đường, thịt, mỡ, trứng, da, Bia, rượu, thuốc lá...đàn bà cũng kiêng Kiêng ăn, kiêng cả tiêu tiền Họ hàng, bè bạn than phiền: HƯU TU. Về hưu làm việc lu bù Kiếm tiền tiết kiệm từng xu, từng đồng Hoặc làm thêm đỡ buồn lòng Chuốc thêm vất vả long đong tối ngày Mọi người bảo là đi cày Cho nên mới gọi hưu này: HƯU TRÂU. Về hưu chẳng dám đi đâu Nấu cơm, đi chợ, nhặt rau, quét nhà Chăm con, nuôi cháu, trông già Kiêm luôn bảo vệ coi nhà, giữ xe Thế nên bị gọi khó nghe Ấy là: HƯU CHÓ, làm thuê trong nhà Về hưu nhưng vẫn chưa già Phải về trước tuổi gọi là: HƯU NON. Về hưu quyền chức không còn Bổng lộc hết chẳng rút bòn được ai Khi còn đương chức tác oai Tham ô, hối lộ, tiêu xài của dân Về già mất hết người thân Đệ tử, thân tín cũng dần bỏ đi Quyền cao chức trọng mà chi Hai năm mươi cũng xanh rì cỏ thôi Gặp dân không dám mở lời Hội hè, đình đám mọi người tránh xa Bán xe, bán đất, bán nhà Bỏ quê trốn lủi gọi là: HƯU MA. Về hưu chưa kịp dưỡng già Đã coi bệnh viện như nhà của riêng Bao nhiêu sở thích phải kiêng Đái đường, huyết áp, bệnh tim, đại tràng Loãng xương, tiền liệt, bàng quang... Lương vừa mới lĩnh đã mang thuốc rồi Cháu con mỗi đứa một nơi Gọi là: HƯU HẮT cuối đời cô đơn Trời sinh chữ Kém, chữ Hơn Chữ Nhân, chữ Qủa, chữ Buồn, chữ Vui... Đắng cay với cả ngọt bùi Hết mưa nắng lại rợp trời mây bay... Đủ năm, đủ tuổi, đến ngày Hãy chọn một lối mai rày ta đi...
Tác giả: OANH NGUYEN KIMSố bài thơ: [28]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

CHIẾN BINH QUẢ CẢM

Tác giả Lê Công Diện. Ảnh nguồn internet. Trận đấu sang phút hai hai. Huy Hùng sút bóng thử tài thủ môn. Lực không mạnh ... [Đọc thêm...]

BẤT BÌNH LÒNG DÂN

Lời phát biểu đáng để gây tranh luận. Thứ trưởng vừa giáo huấn vậy có sai. Hợp lý ư nghe thật sự khôi hài. Thu viện phí ... [Đọc thêm...]

NGƯỜI CON GÁI ANH HÙNG

Chuyện kể rằng trong kháng chiến chống mĩ. Có một người con gái rất trung kiên. Tên của chị sử sách còn vang danh. Trần ... [Đọc thêm...]

CẢM GIÁC YÊU

Chiều buông gió thoáng êm đềm. Mây thương lồng nhớ bên thềm nhớ mong. Yêu đương lơ lững trên dòng. Yêu là nỗi nhớ diết ... [Đọc thêm...]

THƠ ĐĂNG THI PHẨM

XUÂN VÀ TÌNH YÊU. - Thơ in chung: Chỉ Còn Em Và Tôi; Gửi Lại Mùa Xanh; Tự Tình 2; Vượt Qua Khói Bom Hát Trong Lửa Đạn. ... [Đọc thêm...]

NỖI NIỀM NGHE EM HÁT

Giọng hát em dậy lòng bao khan giả. Một nụ cười tan rã vạn trái tim. Đôi mắt nhìn trong ánh sáng lung linh. Đủ cuốn hút ... [Đọc thêm...]

NHẮN BẠN

Mỗi khi buồn tôi thường hay tự nhủ. Để sầu kia dứt áo mà đi. Để cho tôi quên hết những gì. Dẫu đôi lúc buồn thương chỉ ... [Đọc thêm...]

HỒN QUÊ

Hội làng mãi cuối chân mây. Điệu sli sloong chảy vơi đầy lũng xanh. Ai vào phố núi cùng anh. Nậm Pàn soi bóng trong ... [Đọc thêm...]