TÂM TỊNH
Làm sao đong hết sự đời!
Đắng cay hờn giận nguồn khơi cỏi sầu
Là người phải biết về đâu
Tâm hồn thanh thản âu sầu gạt qua.
Cuối mùa nhìn giọt mưa sa
Nghe lòng hoang hoãi chuyện ta chuyện người
Hơn thua danh lợi cuộc đời
Dìm nhau để sống, xa rời chử tâm.
Dòng đời hối hã trăm năm
Tuôn như dòng chảy thác nằm trên cao
Kiếp người lại quá chênh chao
Phù du ngắn ngủi ra sao ai lường.
Hoàng hôn vẫn tỏa giăng đường!
Mây bay nắng nhẹ vấn vương trời hồng
Làm người phải biết đục trong
Tránh xa ô trọc,... tình đong thêm tình.