TIẾNG KÈN TRI ÂM
Xuân về xuân lại ra đi
Mà sao cái mối tình si ở hoài
Nó hành tui riết mệt nhoài
Biết chừng nào mới nguôi ngoai đây chèn
Cũng gì hai chữ sang hèn
Mà tui mất dấu người quen đến giờ
Có lần ngủ gặp trong mơ
Thay vì mừng rỡ họ vờ quay lưng
Tui buồn tui khóc quá chừng
Uyên Ương đủ cặp tự dưng rẻ bầy
Xưa từng bứt tóc làm dây
Đan cầu đợi buổi sum vầy tặng ai
Nhưng tình không cánh mà bay
Trong mơ hờn giận tui hoài mà chi
Mấy người ôm khối tình si
Ngày thời độ lượng đêm thì hồn ma
Tim tui họ chiếm làm nhà
Nuôi thiêu thân ở bắt ta chịu đèn
Trọn đời cửa đóng cài then
Bốn mùa mệt bởi Tiếng Kèn Tri Âm
Đặng Thanh Mai