TRĂNG MUỘN
Nguyệt ngóng chân trời nguyệt ngóng ai ?
Lặng chờ góc biển lặng chờ hoài
Nghiêng nghiêng bóng vẽ nghiêng nghiêng trải,
Chếnh chếch hình đan chếnh chếnh cài.
Tan tác loang hồn tan tác hoải,
Vỡ òa vụn sắc vỡ òa phai.
Bơ vơ lạnh lẽo bơ vơ mãi
Nguyệt ngóng chân trời nguyệt ngóng ai ?
Nguyệt ngóng ai kia ở cuối trời.
Cô đơn một bóng thấy lẻ loi ?
Mây tràn sắc lạnh chơ vơ vín,
Gió xỏa hồn băng khắc khoải rơi
Buốt phủ muôn ngàn sương kín trải,
Hàn tuôn vạn nẻo tuyết đầy phơi.
Nghìn năm vẫn thế chờ tri kỉ.
Kẻ đến, người đi mặc mộng đời.
Kẻ đến tìm TRĂNG lặng khóc sầu,
Người đi bỏ lại bóng TRĂNG thâu.
Trần gian hỏi mãi TRĂNG tình hỡi !
Vạn kiếp TRĂNG mang mộng ảo cầu.
Biết đến bao giờ TRĂNG hết lẻ ,
TRĂNG còn đợi thế đến bao lâu ?
Mây bay, gió thoảng TRĂNG vẫn đứng,
Sáng tỏ hồn TRĂNG vẹn sắc màu.