TỰ TÌNH NỬA ĐÊM
Nửa đêm con cóc nghiến răng
Bóng tàn hè phố khóc thầm, mắt cay
Ánh đèn cháy đỏ ,tỉnh say
Dở dang lục bát héo gầy vần thơ
Nửa đêm úp mặt thẫn thờ
Hồ ao khô cạn ,cá khờ chậm bơi
Đôi chân giậm bóng tuổi đời
Hồn xao xác lá ,đánh hơi nẻo đường
Nửa đêm trăng rụng đầu giường
Hở môi lạnh lẽo một phường gió sương
Tụa lưng vào bốn bức tường
Ép lòng khắc khoải cung thương nốt trầm
Nửa đêm bầm tím dương âm
Tiếng gà eo óc, chỗ nằm trở nghiêng
Mắt em như sợi xích xiềng
Nhốt mùa dĩ vãng kim tiền oằn lưng
Nửa đêm thức giấc lưng chừng
Nhân tình bé dại “ cục cưng” mộng đầu
Bây giờ thuyền bến ,trái sầu
Sợi dây oan nghiệt buộc vào gỡ ra
Nửa đêm uống nốt tách trà
Đắng câu nhân thế châu sa dặm ngàn
Giở trang lưu bút cỏ hoang
Giật mình chiếc lá sang ngang ,phơi buồn
Ân Tình( Bình Dương)