ÙA ĐIÊN TỬU HOA
Hồn tôi chứa túi điên khôn, dại
Mỗi lúc Em đau, gió thở dài
Tôi sợ đường trăng phai nhạt bóng
Một mình làm cả cuộc trần ai
Những đêm thao thức nhớ người thương
Lạnh lẽo đêm sâu, bước dị thường
Tôi sợ gót hài tha thẩn dẫm
Trên từng lá cỏ, hạt trăng sương
Mỗi khi giằng xé thực và hư
Mấy vũng cô liêu lúc giã từ
Bao đợt sóng lòng, mây viễn xứ
Hóa thành dư lệ ngập Không hư
Trời ạ! Mù xanh đẫm bước huyền
Biển sầu vô hạn, sóng cô miên
Bóng Hằng bao chén sầu nghiêng ngã
Cánh bướm xưa - sau bỗng lạc miền
LKĐ, 19-12-2017