VÀO ĐÔNG
Rồi nắng tắt và rồi thu đổ lệ
Em có về nhặt lại bông sữa rơi
Phố heo may từng ô cửa rã rời
Thu vàng rụng chờ mùa khơi đông giá
Chút kỉ niệm giờ thành xa lạ quá
Từ không em hối hả những lá phai
Khúc dương cầm nằm nhớ ngón tay cài
Con đường gió u hoài rêu ngập lối
Rồi thinh lặng những ánh nhìn lướt vội
Giấc mộng con đâu ngăn nổi ưu phiền
Ngày không em giấc ngủ chẳng an yên
Hương của thu thức từng miền kí ức
Đuổi theo mùa một trái tim khất thực
Bờ môi se rưng rức giọt giọt mưa
Lạnh bờ vai thương biết mấy cho vừa!
Em có về khi đông chưa băng giá!