VÀO MÙA PHƯỢNG CUỐI
Vào mùa phượng cuối em dời gót
Ve già rụng cánh khóc chiều mưa
Bóng lệ sân trường rơi nhỏ giọt
Xao xuyến người đi xao xác mùa
Bức tranh họa sĩ màu xám xịt
Hun hút tầm nhìn sầu lẻ loi
Gam màu dĩ vàng chưa toàn bích
Thiệt thòi, đeo bóng lại thiệt thòi
Vào mùa phượng cuối chôn oan ức
Lối rẽ vào đời nhánh chia đôi
Lưu bút dòng trang chưa ráo mực
Tiếng gọi con tim ngân bồi hồi
Giã từ bóng nắng say men lá
Khép lại giấc mơ tuổi hồn nhiên
Gối tay nương mình vào giấc hạ
Chiếc bóng tan mau cuối đường mềm
Vào mùa phượng cuối ai gói ghém?
Lá ngọc cành vàng giạt về đâu?
Vết thương tình yêu ai đã chém?
Ngọn gió cụt đầu rớt biển sâu
Nhặt chuỗi hư không trông lặng lẽ
Phiến lá cô đơn ngủ vai gầy
Vào mùa phượng cuối ôi có lẽ!
Áo trắng bỏ tình vương tóc mây
Ân Thiên ( Bình Dương)