VÙI CHÔN MỘT CUỘC TÌNH
Thơ : Thanh Trúc
Gạt nước mắt đưa tình vào cổ mộ
Bởi tim yêu loang lỗ vết thương hằn
Trên đường đời có vạn nỗi trở trăn
Cứa đáy dạ nặng quằn đôi vai nhỏ
Nhiều lúc thấy mệt nhoài nên buông bỏ
Rũ ưu phiền theo ngọn gió thoảng bay
Để hồn yêu vui hạnh phúc tháng ngày
Nhưng thật khó đắng cay luôn dày xéo
Vẫn gắng gượng chôn vùi tình bạc bẽo
Nghĩa ân xưa nhạt nhẽo cũng xa rồi
Còn lại gì riêng chỉ mỗi mình tôi
Ôm chua chát từng hồi trong nhịp thở
Chuyện dĩ vãng tưởng chừng tròn duyên nợ
Ai đâu ngờ vụn vỡ thoáng tàn nhanh
Khiến mộng mơ phút chốc bỗng tan tành
Đành khép lại mối tình xanh trọn kiếp.