ANH LÀ NGƯỜI EM CHẲNG THỂ GỌI TÊN
Anh là người em chẳng thể gọi tên
Chẳng thể ở bên mỗi khi lòng yếu đuối
Anh ở rất gần...nhưng lại xa tầm với
Giá được một lần anh khẽ hỏi:ổn không?
Anh là người em chẳng thể nhớ mong
Chẳng thể ngóng trông khi nắng chiều vừa tắt
Chẳng thể dịu dàng ôm lấy anh thật chặt
Khi gió mùa về em lạnh ngắt bàn tay.
Anh là người em chẳng thể tựa vai
Để bình yên ngủ giấc dài ấm áp
Chẳng thể nào bắt anh ngân nga hát
Hay chọc em cười khi đôi mắt rưng rưng.
Anh là người em chẳng dám quan tâm
Chỉ dám dõi theo trong âm thầm lặng lẽ
Chỉ dám nhẹ nhàng gọi tên anh thật khẽ
Trong giấc mơ nào người bỗng ghé lại thăm.