BỐN MƯƠI NĂM TRÊN BỤC GIẢNG
Trong đầu anh toàn con số em ơi
Làm sao có tâm hồn như thi sĩ
Làm sao có những vần thơ như ý
Để tặng em và vui thỏa bạn mình?
Trong giấc mơ toàn công thức, phương trình
Bốn mươi năm tay dính đầy bụi phấn
Bốn mươi năm miệt mài trên bục giảng
Có những ngày chạy bữa đến chùn chân!
Bốn mươi năm, mặc cho những thăng trầm
Anh đã sống theo cách mình muốn sống
Không ngả nghiêng trước sóng gào biển động
Một cánh buồm đủ gió để ra khơi.
Những con số là tất cả cơ ngơi
Viên phấn trắng viết lời con tim gọi
Vui khi thấy sinh viên nhiều người giỏi
Và em cười khi nét mặt anh vui
Anh cho em chỉ có thế em ơi!
Hà Nội 19112017
Tác giả Nguyễn Văn Pứ