BƯỚC RẼ
Con nằm ngủ giữa nơi đất hoang lạnh
Hai nấm mộ buồn chưa kịp khắc tên
Đám cỏ dại chần chờ chưa kịp lên
Để nghe hơi thở nhẹ từ lòng đất
Chỉ phút chốc thôi, con đã mất
Đấng sinh thành không kịp gọi tên con
Trong cô đơn vang vọng vẫn còn
Về đi con, bố mẹ không về nữa
Còn nằm đây, lòng cứ lần lữa
Đợi cha mẹ về bên bữa cơm chiều
Giờ mình con đếm từng bước cô liêu
Con phải sống với mảnh đời chờ đợi
Trong đêm lạnh con nằm ngủ chơi vơi
Chỉ gió rít bên tay, lòng con trống vắng
Đợi bình minh, khi trời sắp lên nắng
Con lại về nhìn di ảnh thân quen
Ảnh chỉ minh họa những sự việc có thực trong cuộc sống mà thôi.