MONG MANH

Rồi một ngày lệ tràn ướt bờ mi Như chiếc lá cuối mùa đông vụn vỡ Ta tiếc nuối mối tình xưa dang dở Mong manh đời đã đến lúc tàn phai Ta ngồi đây thức trọn một đêm dài Nhơ hình em mối tình xưa hoang dại Níu hư vô sao thấy lòng tê tái Hết rồi sao đã hết thật rồi sao Đêm dần tàn tơi tả những vì sao Ru nỗi hờn trôi dần theo năm tháng Gió vô tình đẩy mây trôi bảng lảng Giết tình ta chết lịm với tình thơ Em đi xa chấm hết những giấc mơ..
Tác giả: SƠN MÁNSố bài thơ: [5]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

CÓ THỂ NÀO

Mới đó thôi thời gian đã phôi pha. Cuộc tình ấy mãi mãi là dĩ vãng. Có thể nào, ta quên đi ngày tháng. Quên một thời ... [Đọc thêm...]

CUỐI TUẦN

CƯỜI VUI CHÚT CÁC BẠN. Nhà tôi có bán rượu này. Uống vào mới biết nó hay thế nào. Trong người cứ thấy nôn nao. Những ... [Đọc thêm...]

NGẮM TRĂNG

Ngắm trăng chênh chếch ngoài song. Thơ rơi từng giọt mà lòng xôn xao. [Đọc thêm...]

CÁNH BƯỚM NGÀY XUÂN

Xuân náo nứcđôi bướm xinh bay lượn. Gió giao mùaai tận hưởng niềm vui. Nhắc mùa đông..chớ nên quá ngủ vùi. Mau tỉnh ... [Đọc thêm...]

DÒNG MÁU LẠC HỒNG

TRE đã viết nên bao trang sử. GIÀ làm binh khí giữ nước nhà. KẾ theo chuyện cổ ông cha. TIẾP thời Thánh Gióng đằng ... [Đọc thêm...]

TÌNH SI

Anh đếm gió đong mưa đo nỗi nhớ. Gom mây trời đem trả nợ ái ân. Gửi cho người chẳng một chút phân vân. Bởi yêu thương ... [Đọc thêm...]

NGÔI NHÀ NHỎ CỦA GIA ĐÌNH TÔI

Người bỏ đi khi con gái ba tuổi. Con trai đầu mới nhập học lớp hai. Ba mẹ con bơ vơ giữa cuộc đời. Biết về đâu khi ngồi ... [Đọc thêm...]

LỜI THỀ ĐÁNH RƠI

Tôi muốn quay về tát cạn sông quê. Để kiếm tìm những câu thề ngày đó. Nguyễn Đình Huân. Sài Gòn, Ngày 15122015. [Đọc thêm...]