CAT BUI
Nẻo đến trần gian vốn mịt mờ
Dòng đời trôi chảy cũng như mơ
Trăm năm bao nã? Rồi thương nhớ
Một kiếp nhân sinh phẳng lặng tờ
Kẻ đến nơi nầy, hồn cách trở
Người đi vạn nẻo, phách vương tơ
Cái thân chưa vẹn còn quay trở
CÁT BỤI vần xoay khó đợi chờ...
Dòng đời xuôi ngược biết về đâu?
Chẳng phải lo toan, chẳng phải cầu
Mảnh tình bươn chải làm sao thấu
Mòn mỏi lưng còng, cuộc bể dâu
Thuyền giữa biến trời không bến đậu
Nào ai biết được chốn nông sâu
Nghìn năm còn phai dấu
Để khiến nhân sinh phải gục đầu...
Phong Trần 862018