CÁT ĐA TÌNH
Anh cùng em đi trên đường nắng đổ
Rặng dừa xanh ôm sát dãi cát vàng
Sóng hờn ghen thì thầm chi ngoài đó
Xô tận bờ níu kéo cát, hôn chân
Em có biết kẻ đa tình là cát
Ôm người qua, giữ lại dấu chân yêu
Đêm hè xuống, trăng trải dài ánh bạc
Cát gom về cho gió hết đuổi theo.
Cành phượng vĩ thả rơi đầy hoa đỏ
Cát hôn hoài hôn mãi đến cuồng si
Em đừng giẫm lên nhành hoa phượng đó
Cát giận hờn làm khó bước em đi!
Nói vậy thôi anh cũng đang loạng choạng
Bước nhẹ nhàng mà chân vẫn lún sâu
Như tình đầu, hồn say men chếnh choáng
Giờ lâng lâng mà lòng nặng về sau
Dãi cát mềm ôm viền quanh biển mặn
Nâng gót hài mang lấy kiếp đa đoan
Biết rằng cát quá đa tình lãng mạn
Ta vẫn yêu muôn thuở dãi cát vàng!
Hà Nội 3052018