CHỚ NHẦM
NHẦM lẫn đưa ghế vào quan
ĐẦU tiên không biết chi làm chỉ xơi
TO chức phá họa để đời
NGỠ mình là chúa coi trời bằng vung
NÃO ngắn tai hại vô cùng
VOI vòi vơ vét lòng trung chắc gì
ĐẾN khi ngộ cảnh lâm li
KHI nhìn xã tắc còn chi hỡi người
LÂM vòng oán khóc ngậm cười
BỆNH nầy không chửa mười mươi khổ nghèo
MỔ xẻ triệt thói ăn theo
LÒI ra kẻ xấu làm nghèo nước non
ÓC tôi rèn nhắc cháu con
TÔM khom luồn cúi chớ còn gì oai
NHẦM ĐẦU TO NGỠ NÃO VOI
ĐẾN KHI LÂM BỆNH MỔ LÒI ÓC TÔM.
NGUYỄN VĂN PHỤNG