CON RẮN VÀ CÁI CƯA
(Phạm Quang Biểu, dựa theo cốt truyện dân gian Việt Nam)
Con Rắn mà cắn cái Cưa
Đó là câu truyện người xưa dạy đời
Đọc xong câu truyện này rồi
Xin mời các bạn cho lời bình nha...
Chuyện được kể lại rằng là
Có con Rắn độc vào nhà kiếm ăn
Bò đi bò lại xung quanh
Trong một xưởng mộc nên đành bò ra
Cái Cưa nằm cạnh góc nhà
Rắn ta đụng phải nên là bị đau
Lúc này Rắn nghĩ trong đầu
Tại sao Cưa lại làm đau đớn mình
Thế là Rắn đã định hình
Quay lại Rắn cắn ngang mình thân Cưa
Cắn Cưa máu chảy từa lưa
Rắn càng cắn mạnh để Cưa nhớ đời
Nhưng mà càng cắn than ôi
Toàn thân thể Rắn rụng rời đớn đau
Thấy máu Rắn nghĩ trong đầu
Chắc chắn Cưa sẽ chết mau thật rồi
Thế là Rắn lại sục sôi
Gồng mình Rắn siết không ngơi chút nào
Thân cưa đầy máu tuôn trào
Lúc này Rắn nghĩ ta nào chịu thua
Cưa này mày biết ta chưa
Biết điều thì hãy xin thua đi nào
Rắn ta vỗ ngực tự hào
Cưa giờ chẳng dám đụng vào Rắn đâu
Chiến đấu với Cưa đã lâu
Nhưng mà Rắn có biết đâu được là
Cưa là vật dụng trong nhà
Vô tri vô giác thôi mà Rắn ơi
Rắn chết là đúng sự đời
Bởi cậy sức mạnh nhưng thời vô mưu
Câu chuyện trên được truyền lưu
Ở trong cuộc sống là điều dạy ta
Cuộc sống vốn dĩ thế mà
Cho nên ta phải hiểu ra vấn đề
Đừng nên suy nghĩ vụng về
Hiểu ta, khinh địch đáng chê không nào
Đối nhân, xử thế làm sao
Hợp tình, hợp lý lọt vào lòng nhau
Đừng nên đụng độ, đối đầu
Phải biết hòa giải về lâu về dài
Ta đừng làm tổn thương ai
Hãy sống thân thiện tương lai đang chờ
Đọc truyện xong chớ làm ngơ
Hãy cùng suy ngẫm ý thơ viết gì...
Thông qua câu chuyện này thì
Mỗi người một tính rất chi khó lường
Nhưng mà ta không được buông
Hãy cố kìm chế để nhường nhịn nhau...