ĐÊM HOANG
Đêm nhoà nhạt cảnh xót hồn thơ
Gió lộng rừng hoang giữa bóng mờ
Thềm lạnh khói vương sầu giấc trở
Dáng gầy trăng dỗi giận ngày mơ
Êm chiều nắng thả niềm lưu luyến
Lả khúc tình đau nỗi đợi chờ
Mềm trĩu lá thu vàng óng mượt
Thêm buồn để mộng vỡ mành tơ
Tơ mành vỡ mộng để buồn thêm
Mượt óng vàng thu lá trĩu mềm
Chờ đợi nỗi đau tình khúc lả
Luyến lưu niềm thả nắng chiều êm
Mơ ngày giận dỗi trăng gầy dáng
Trở giấc sầu vương khói lạnh thềm
Mờ bóng giữa hoang rừng lộng gió
Thơ hồn xót cảnh nhạt nhoà đêm
MỘNG CẢNH ĐÊM XUÂN
Đêm vén trăng sầu mây áng tan
Khói loang đồi mộng cảnh say đàn
Thềm vương dáng liễu hờn hoa cúc
Bóng rũ tim người nhớ ngọc lan
Êm dịu đóa quỳnh thân nhẹ khép
Đậm thơm hương sắc quế lâu tàn
Mềm sen gót trĩu hồn lưu luyến
Thêm phúc hạnh hòa xuân tiết chan
Chan tiết xuân hòa hạnh phúc thêm
Luyến lưu hồn trĩu gót sen mềm
Tàn lâu quế sắc hương thơm đậm
Khép nhẹ thân quỳnh đóa dịu êm
Lan ngọc nhớ người tim rũ bóng
Cúc hoa hờn liễu dáng vương thềm
Đàn say cảnh mộng đồi loang khói
Tan áng mây sầu trăng vén đêm